Thừa tướng – Chương 75: Là người trong lòng? 

“Vậy hiện tại binh quyền thế nào? Là ai cầm quyền?” Liễu Chẩm Thanh hỏi điểm mấu chốt.

Đinh thúc nói: “Đã một năm rồi, mặt ngoài thì binh quyền đã trao lại, nhưng binh lính nơi này đã sớm đổi mấy lượt, tính khí thủy quân hiện tại thực sự không ổn, cơ bản đều coi Tống Tĩnh là chủ, không nghiêm minh như Hoắc gia quân chúng ta. Nhưng nói thật, ta có chút không hiểu cách làm của Tống Tinh Mạc, giống như y đã trở nên bất cần, tuy có thanh danh nhưng lại chẳng hề để ý, một năm nay hắn trở về đã có không ít lời đồn trăng hoa tuyết nguyệt, cũng đánh lùi đám cướp biển vài lần, nhưng lại không hề để bụng chuyện mình bị đoạt quyền. Mọi người đều đoán y không muốn tranh đoạt quyền lợi với thúc thúc, muốn từ từ tiến lên.

Liễu Chẩm Thanh lại không cảm thấy Tống Tinh Mạc có thể đột nhiên đổi tính, tính cách của y là còn ngại cuộc sống không đủ náo nhiệt, nào có chịu bị nghẹn khuất bao giờ. 

Nhưng vẫn có chỗ khiến Liễu Chẩm Thanh thấy kỳ quái, Tống gia năm đó ngoài Tống Tinh Mạc ra thì những người khác đều rất tầm thường mà, sao vị thúc thúc này lại có thể ngáng đường Tống Tinh Mạc suốt một năm trời?

“Đinh thúc, nếu Hoàng Thượng đã điều y về thì có phải chứng minh năng lực lãnh binh tác chiến của Tống Tĩnh không bằng Tống Tinh Mạc hay không?”

Đinh thúc gật đầu nói: “Đúng là không bằng, phải nói là trình độ khác xa nhau một trời một vực, nhưng mà… trong đám thủ hạ của Tống Tĩnh có người am hiểu hải chiến, cho nên thực lực tổng thể cũng không yếu.”

“Ai?” Hoắc Phong Liệt khá tò mò với những lãnh tướng am hiểu việc tác chiến.

“Nói đến người đó đúng là có một câu chuyện, hắn tên Triệu Hải Trình, xuất thân từ một hòn đảo nhỏ, tuổi còn trẻ mà bản lĩnh lại không nhỏ, năm đó khi Đại Chu thu thập tội danh của kẻ kia, một mình hắn vào kinh cáo trạng, cáo khi Liễu Chẩm Thanh ở quận Minh An đã cấu kết với cướp biển để cướp đoạt của cải của nhân dân, cấu kết với chúng để dựng cảnh ám sát. Chính là sự kiện ám sát Hoàng Thượng kia. Cứ vậy giành được công tích nổi bật, đương nhiên Hoàng Thượng đã ban thưởng hậu hĩnh, cũng coi như trên người có thanh danh, sau khi về được một thời gian liền chủ động đầu quân vào dưới trướng Tống Tĩnh, sau đó leo được lên vị trí phó tướng như hiện tại. Bản lĩnh đánh giặc của hắn cũng là dần dần mài giũa ra được, không thể không nói nơi này được yên ổn cũng có công lao của hắn. Chỉ là ở phương diện huấn luyện binh lính thì vẫn kém hơn một chút. Nhưng những binh đó đều đã cùng vào sinh ra tử với hắn cho nên đều khá tin tưởng tín nhiệm hắn chứ không phải Tống Tinh Mạc, cho nên Tống Tĩnh vẫn có quyền lực thực tế.”

Đinh thúc nói xong thì thấy Liễu Chẩm Thanh rót cho mình ly trà, cảm tạ một tiếng rồi nhanh chóng uống trà cho thấm họng.

Hoắc Phong Liệt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh lại lắc đầu, tỏ vẻ y không biết người này, khả năng cao là một người có chút bản lĩnh, lại nhờ cáo trạng y mà có được chỗ tốt.

Nghe đến đó, ít nhất Liễu Chẩm Thanh đã có thể thở phào một chút.

Nếu thuyền của phản tặc có thể tùy ý ra vào cảng này chứng tỏ cấp quản lý của thủy quân có vấn đề, nếu Tống Tinh Mạc không nắm toàn quyền thì có thể tin Tống Tinh Mạc.

Đinh thúc uống xong trà liền mở miệng nói: “Tướng quân, Liễu công tử, còn câu hỏi nào khác không?”

Liễu Chẩm Thanh nghĩ rồi đột nhiên vô cùng tò mò hỏi: “Tống Tinh Mạc hiện tại hẳn là đã hơn ba mươi, đã thành thân rồi chứ?”

Đinh thúc không ngờ Liễu Chẩm Thanh lại hỏi một vấn đề bình thường như vậy, “Vẫn chưa, nói khó nghe thì là làm gì có cô nương công tử nhà gia giáo nào muốn gả cho một người suốt ngày lảng vảng Tần lâu Sở quán, hồng nhan lam nhan có một rổ chứ. Hơn nữa có vẻ y cũng không mấy hứng thú tìm người kết duyên, lúc trước nhà tướng quân có giới thiệu một thân thích tới độ tuổi thích hợp cho y, y cũng đã cự tuyệt.”

Liễu Chẩm Thanh cạn lời, quả nhiên vẫn đã đóng tim lại rồi, nếu y được đồn là thích trêu ong ghẹo bướm thì cũng chỉ là do vô tình thôi chứ không có ý gì, còn Tống Tinh Mạc lại thực sự là một lãng tử phong lưu đa tình, chán ghét việc bị trói buộc, phát huy triệt để cái gọi là ăn chơi tới bến mà không để thân mình dính một phiến lá nào, là hải vương thực thụ.

Thường xuyên có người tìm tới cửa đòi đánh, đòi phụ trách, mỗi lần như vậy y chạy còn nhanh hơn thỏ nữa.

Đang nghĩ tới đoạn thú vị thì lại nghe Đinh thúc cẩn thận hỏi Hoắc Phong Liệt: “Tướng quân, sao ta nghe nói, cậu vẫn chưa thành hôn vậy?” 

Liễu Chẩm Thanh tức khắc trợn tròn mắt dựng thẳng tai nghe.

Đinh thúc cũng coi như là trưởng bối, hơn nữa còn là trưởng bối không quá quen thân, không dễ gặp, Hoắc Phong Liệt cũng không tiện tỏ thái độ hoàn toàn không chịu hợp tác.

“Ừ.” 

Đinh thúc quan tâm nói: “Tướng quân, cậu nhìn Tống Tinh Mạc đi, không thể học theo y được đâu, lúc nhiều tuổi rồi lại chẳng có ai bầu bạn, thật đáng thương mà.”

Hoắc Phong Liệt không biết nên nói tiếp thế nào.

Đinh thúc lại nói: “Có phải vẫn chưa gặp được người mình thích không? Có cần lão Đinh giới thiệu cho cậu không?”

Quả nhiên người lớn tuổi vẫn khá quan tâm tới chuyện này.

Liễu Chẩm Thanh thấy Hoắc Phong Liệt đã không muốn phối hợp tiếp nữa rồi, định đánh lạc hướng của Đinh thúc.

Tròng mắt chuyển động, đột nhiên bày vẻ xấu hổ mở miệng nói: “Đinh thúc, thúc thật là…”

Nói xong còn ra vẻ hờn dỗi tức giận liếc Hoắc Phong Liệt một cái.

Đinh thúc sửng sốt, nhớ tới cảnh vừa rồi, tròng mắt không tự chủ đảo qua đảo lại, “Chẳng lẽ là ta già rồi nên mờ mắt sao?”

Nghe được Đinh thúc nói thế, còn bày ra vẻ mặt như vậy nữa, Hoắc Phong Liệt đột nhiên hiểu ra gì đó.

“Không……”

Kết quả vừa mở miệng đã bị Liễu Chẩm Thanh đè tay lại, hai tay giao nhau còn để trên mặt bàn chói mắt vô cùng, lập tức khiến Đinh thúc hận không thể lấy tay che ngực.

Hoắc Phong Liệt ngạc nhiên nhìn Liễu Chẩm Thanh, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh lén làm mặt quỷ với hắn, có ý muốn diễn kịch cho Đinh thúc xem.

Không đợi Hoắc Phong Liệt đáp lại, Liễu Chẩm Thanh liền cười đan mười ngón tay với Hoắc Phong Liệt, có thể cảm nhận mười ngón tay của Hoắc Phong Liệt cứng đờ cùng lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.

Liễu Chẩm Thanh không nhìn vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt mà nhìn Đinh thúc, thẹn thùng cười.

Đinh thúc trên mặt muốn cười lại không cười, không biết có nên vui hay không nữa, dù sao người Hoắc Phong Liệt tìm về cũng là một nam nhân, nhưng có thể tìm được một người đã nên cảm ơn trời đất rồi. Hơn nữa hỉ sự của tướng quân ông nên chúc mừng mới đúng. Nhưng mà cứ thấy có chỗ sai sai, sao vẻ mặt tướng quân cứ như đang bị căng thẳng thế nhỉ.

“Vậy lúc trước nói là… bằng hữu?”

Liễu Chẩm Thanh lúng túng nói: “Kỳ thật còn chưa biết sẽ tới đâu, cho nên tạm thời chưa định công khai.” 

Đinh thúc lập tức hiểu ra, có lẽ dọc đường mới ước hẹn với nhau, cho nên mới nói với người ngoài là bằng hữu, đều do ông nói tới chuyện thành thân, người ta mới không thể không công khai một chút.

“Trách ta trách ta, vừa rồi đã nói bừa. Liễu công tử cũng… cũng xứng đôi với tướng quân.” Lúc này Đinh thúc không thể không căng da đầu khen.

“Đa tạ.” Liễu Chẩm Thanh ra vẻ thẹn thùng nhưng vẫn thoải mái hào phóng cảm tạ. Giống như bản thân đúng là người đang được ở bên người tình vậy.

Hoắc Phong Liệt vừa nghe vậy, tay không khỏi khẽ run lên.

“Chúc mừng tướng quân… chúc mừng, đến lúc thành thân nhất định phải đến phía nam mở tiệc rượu mừng nhé, lão Đinh ta mặt dày cũng muốn đòi một ly.”

“Yên tâm, nếu có thành thân tất sẽ mời ngài tới chung vui.” Liễu Chẩm Thanh cười nâng chén, Đinh thúc cũng nhanh chóng nâng chén, chỉ có mình Hoắc Phong Liệt vẫn đang ngây ngốc, đến khi mười ngón tay bị nắm chặt rồi quơ quơ Hoắc Phong Liệt mới phản ứng lại, phối hợp nâng chén lên theo bản năng. Cứ vậy lấy trà uống thay rượu, Hoắc Phong Liệt càng ngốc.

Sau đó Liễu Chẩm Thanh đều không chủ động buông tay, Hoắc Phong Liệt cũng không thể thu tay về, hai người cứ vậy nắm tay nhau đặt trên bàn, Đinh thúc nhìn mà vui sướng vô cùng, cảm thấy tình cảm của tướng quân cùng tướng quân phu nhân tương lai rất tốt, bèn không để ý tới vấn đề nam nữ nữa, lão Đinh cũng đã nghĩ thông rồi, dù sao Hoắc gia cũng đã có người kế thừa, nếu Hoắc tướng quân không có con nối dõi cũng sẽ không có quá nhiều áp lực. 

Họ lại tùy ý nói chuyện phiếm về tình huống nơi này một chút, nhắc tới những hàng quán Tống Tinh Mạc thường lui tới rồi cũng hạ màn.

Đinh thúc biết bọn họ còn có chuyện quan trọng nên không quấy rầy nữa, nói xong liền rời khỏi quán trà.

Người kể chuyện đã đổi thành một người khác, bắt đầu kể tình sử phong lưu của Tống Tinh Mạc, bên dưới vẫn náo nhiệt như trước, chỉ có góc này, người nào đó như vừa bừng tỉnh sau mấy đời, tay run lên liền cảm thấy Liễu Chẩm Thanh cũng thuận thế buông tay ra, còn nhăn mặt với Hoắc Phong Liệt, y co duỗi ngón tay, oán giận nói: “Cứng hết cả rồi.”

Hô hấp của Hoắc Phong Liệt thoáng khựng lại, mày nhăn chặt, nhất thời không thể miêu tả cảm xúc của mình, “Thanh ca, vì sao huynh…”

“Vì sao lại giả bộ là người thích đệ?” Liễu Chẩm Thanh nói trắng ra.

Hoắc Phong Liệt lập tức nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào. 

Liễu Chẩm Thanh nghiêng đầu một ra chiều khó hiểu hỏi: “Không phải sao?”

Đồng tử Hoắc Phong Liệt co rụt lại, không dám tin nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Vậy là giây tiếp theo liền nghe thấy Liễu Chẩm Thanh hỏi: “Không phải định hỏi ta chuyện này sao?”

Hoắc Phong Liệt tức khắc bị áp lực, vừa rồi thiếu chút nữa đã bị dọa cho tắt thở còn tưởng Liễu Chẩm Thanh sẽ hỏi chẳng lẽ huynh ấy không phải người trong lòng của hắn sao.

“Vâng…” Hoắc Phong Liệt nói.

“Vâng?!” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên đổi giọng, dáng vẻ kinh ngạc.

Như vậy khiến Hoắc Phong Liệt tưởng câu trả lời vừa rồi của hắn là: huynh là người trong lòng ấy chứ.

Cảm giác đều bị quay đến điên mất rồi.

Liễu Chẩm Thanh thấy vẻ mặt Hoắc Phong Liệt, biết đến giới hạn rồi, cười nói: “Ta còn tưởng đệ hiểu rồi chứ. Người ta là người lớn quan tâm đệ, là điều rất bình thường, nếu không khiến ông ấy hết cái để nói thì sẽ còn tốn nhiều thời gian lắm đấy, nói không chừng lúc sau báo cáo lại với đệ lại còn chèn thêm mấy lời giới thiệu khéo léo nữa ấy chứ, mặc kệ đệ có nghe hay không, người ta chắc chắn sẽ dồn công sức vào chuyện này, sao phải thế chứ, không bằng cứ diễn một chút, để ông ấy an tâm, một hòn đá trúng mấy con chim luôn đó.”

Hoắc Phong Liệt thật sự là lòng đầy chua xót nhìn Liễu Chẩm Thanh, nói vậy có vẻ rất có lý, nhưng lại có vẻ không cần thiết. Hắn có lý do hoài nghi Thanh ca chỉ là đang nói chơi mà thôi.

Hơn nữa đối với hắn mà nói thật sự không phải chuyện tốt, sẽ khiến lòng tham của hắn trở nên mất khống chế.

Giờ hắn vẫn còn nhớ rõ những lời cảnh tượng bịa đặt kia, tựa như đến từ trong mơ vậy, như rơi vào mây mù, rồi lại bừng tỉnh rơi từ trên mây xuống vực sâu, cảm giác đó thực sự quá khó để tiếp thu. 

Hoắc Phong Liệt không tiếng động thở dài một hơi, trái lương tâm nói: “Ừ, đi thôi, cả đường đến đây không được nghỉ ngơi tử tế, đến khách điếm.”

Liễu Chẩm Thanh đứng lên, nói: “Vẫn nên thuê một gian phòng thôi.”

Bước chân Hoắc Phong Liệt khựng lại, “Nơi này là thành trấn lớn, mỗi phòng trong khách điếm đều có hai giường.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức nói: “Ta biết mà, ta nói một phòng chứ không phải một giường.”

Hoắc Phong Liệt lại bị bắt nạt đến nghẹn họng.

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu cười, đắc ý dào dạt đi ra ngoài, Hoắc Phong Liệt chỉ có thể ảo não đi theo sau.

Trong khách điếm, quả nhiên là một phòng hai giường, Liễu Chẩm Thanh chọn một giường, khi bỏ giày ra mới cảm thấy chân hơi đau, khẽ rên lên một tiếng.

“Sao vậy?” Rất nhanh Hoắc Phong Liệt đã đi tới hỏi han.

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp nhấc chân cho hắn xem, gần đây vì trốn chạy truy binh là họ thường xuyên phải bỏ xe ngựa, phải đi đi bộ không ít lần, giày mới đổi còn quá mới, tuy rằng chân không bị nổi mụn nước nhưng đã đỏ hết cả lên, cảm giác sắp đến giới hạn rồi.

“Mỏi, đau.”

Hoắc Phong Liệt nhíu mày nói: “Huynh nằm xuống trước đi.” Nói xong xoay người kêu tiểu nhị đưa nước ấm lên, bản thân thì đi tìm thuốc mỡ mang theo. Dù sao cũng là thuốc sư phụ cho, dược phẩm đầy đủ lại còn đều là tinh phẩm, trong đó có loại trị cơ bắp đau nhức, chuyên dùng để xoa bóp. Hoắc Phong Liệt tìm thấy thì đưa đến mép giường Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy bình thuốc quen thuộc, lại nhìn về phía Hoắc Phong Liệt đang nghiêm túc chuẩn bị, trong mắt hiện ý cười.

Đợi nước ấm được đưa tới, Liễu Chẩm Thanh ngâm chân trước, nhưng chân vừa chạm vào nước ấm đã thấy Hoắc Phong Liệt quỳ một gối xuống đất, duỗi tay vào chậu nước.

Lần này thực sự đã khiến Liễu Chẩm Thanh vội ngăn cản: “Làm gì vậy.”

“Ta giúp huynh xoa bóp.” Hoắc Phong Liệt quỳ bên mép giường, ngẩng đầu nghiêm túc nói.

Thần thái ngây thơ đơn thuần như vậy luôn khiến lòng Liễu Chẩm Thanh run lên.

“Đệ chính là Trấn Quốc đại tướng quân đó, lát nữa giúp ta xoa thuốc thì thôi đi, giờ lại duỗi tay vào nước chính là giúp ta rửa chân, không thích hợp.” Tuy Liễu Chẩm Thanh đã cảm động trước những hành động nho nhỏ của Hoắc Phong Liệt nhưng vẫn kiên quyết phản đối.

Nhưng Hoắc Phong Liệt lại nói: “Thích hợp, huynh quên rồi sao, khi ta còn nhỏ huynh cũng từng giúp ta rửa chân.”

Nói đoạn liền gần như mạnh tay nắm lấy cổ chân Liễu Chẩm Thanh, tuy mạnh nhưng lực tay nắm lấy chân y vẫn vô cùng mềm nhẹ, sau đó chậm rãi để vào trong nước, cực kỳ nghiêm túc tát nước, xoa bóp.

Liễu Chẩm Thanh không thể cứ phản kháng mãi, thấy Hoắc Phong Liệt như vậy thì cũng thôi, nhưng y cũng nhớ ra chuyện mà Hoắc Phong Liệt nói.

Cười nói: “Đó là khi đệ còn nhỏ xíu, giúp đệ rửa chân là chuyện rất bình thường, khi đó đệ cũng ngoan ngoãn ngủ cùng một giường làm gối ôm cho ta mà, chắc chắn ta phải hầu hạ đệ cẩn thận trước rồi. Nói chứ, ta còn từng giúp đệ tắm đó.”

Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt xấu hổ, có chút hối hận vì đã nói đến chuyện này, may mà đang cúi đầu, không đã bị Thanh ca nhìn thấy rồi.

“Nhưng sau đó hình như đệ đột nhiên không cho ta tắm cho đệ nữa, vì sao vậy?”

Lúc này Hoắc Phong Liệt nhìn không thấy, Liễu Chẩm Thanh xấu xa cong khóe miệng, nhưng hắn có thể thấy Liễu Chẩm Thanh nâng một chân lên, ngón chân tròn trịa trắng nõn ửng hồng nghéo phần thịt bên trong cổ tay hắn ngay dưới mặt nước.

Hoắc Phong Liệt bị hỏi câu này, trên tay còn bị đụng chạm như vậy, không biết nên trả lời thế nào.

“Thì… đã lớn rồi.”

Liễu Chẩm Thanh trong lòng cười xấu xa, không đứng đắn nói: “Chỗ nào lớn?”

Hoắc Phong Liệt bị ngữ điệu này làm nhớ lại ký ức xấu hổ nào đó: “Thì chính là đã lớn… chính là tuổi lớn rồi.”

“Ồ, biết thẹn thùng rồi.”

“Ừ. Đã lớn rồi sao lại còn cần người khác tắm cho nữa. Không còn là trẻ con nữa.”

“Đúng… không còn là trẻ con nữa rồi…” Trong ngữ điệu của Liễu Chẩm Thanh tựa như có mang theo ý cười tùy ý, khiến tâm Hoắc Phong Liệt loạn như ma.

Rửa chân xong lại dùng khăn sạch lau khô, nhẹ nhàng đặt lên giường như đang bày biện món đồ bằng ngọc quý.

Sau đó Hoắc Phong Liệt xoa nóng hai lòng bàn tay, hơn nữa còn dùng nội lực, rất nhanh thuốc mỡ đã tan ra, đang duỗi tay bắt lấy chân y liền nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh đã nằm dựa lưng vào gối, hai chân nhấc lên đặt lên trên đùi của Hoắc Phong Liệt đang ngồi mép giường.

Vị trí có chút nguy hiểm, làm Hoắc Phong Liệt nhớ tới chuyện ở quán trà.

Cảm giác hôm nay Thanh ca có lẽ không muốn để hắn yên rồi.

Hoắc Phong Liệt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng không nghĩ gì khác chỉ nghĩ giúp chân của Liễu Chẩm Thanh được thoải mái.

Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh nói: “Thật ra… dù là rửa chân hay xoa bóp ta đều có thể tự mình làm, sao lại bị đệ tranh mất chứ?”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, cũng chợt phản ứng lại, hắn chỉ là đã quen chăm sóc Liễu Chẩm Thanh, cũng sợ chăm sóc quá mức sẽ khiến Liễu Chẩm Thanh có khúc mắc.

“Ta có nội lực, hơn nữa cũng am hiểu xoa bóp.” Hoắc Phong Liệt thấp giọng nói.

Liễu Chẩm Thanh nói: “Cũng đúng, rất thoải mái.”

Liễu Chẩm Thanh nói thoải mái thêm lần nữa rồi nhích lại gần, cả người đều như nằm ngửa ra, ngoại bào đã cởi, chỉ còn nội bào, nhẹ nhàng tự tại.

Nhưng Hoắc Phong Liệt vừa nhấc đầu lên đã phải vội cúi đầu xuống không dám nhìn lần nữa.

Vạt áo của Liễu Chẩm Thanh vì động tác của y nên đã bị xộc xệch mở ra, lộ ra một mảng da trắng khiến người ra mơ màng, trên cổ còn có vết cắn như ẩn như hiện, tuy lần trước ngủ cùng nhau cũng đã nhìn thấy vài lần, nhưng mỗi lần thấy, hắn đều…

Không được, không thể nghĩ tiếp nữa, Hoắc Phong Liệt đột nhiên nói sang chuyện khác: “Các huynh đã quen Tống Tinh Mạc thế nào?”

Liễu Chẩm Thanh đang hưởng thụ định hừ hừ hai tiếng để kích thích Hoắc Phong Liệt, nghe hắn hỏi vậy, nghĩ một lúc rồi đáp: “Quen Tống Tinh Mạc cũng là vào lần đầu vào nam, khi đó đại khái cùng vào mùa này, trên đường ngẫu nhiên gặp được.”

Nói tới đây, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nở nụ cười.

Khi đó nếu muốn hỏi chuyện gì, Liễu Chẩm Thanh cùng Lê Tinh Nhược đều sẽ xui Hoắc Phi Hàn đi tìm dân bản xứ hỏi han.

Kết quả Hoắc Phi Hàn lại tìm đến chỗ một vị nam tử trẻ tuổi diện mạo cực kỳ kinh diễm.

Hai người nháy mắt liếc nhau, vô cùng ăn ý nghĩ có trò hay.

Ngay khi Hoắc Phi Hàn mới mở miệng thì y cùng Lê Tinh Nhược đứng sau lưng lại hô to.

Liễu Chẩm Thanh xông lên trước giữ chặt lấy Hoắc Phi Hàn, ra vẻ oán phụ nói: “Vừa rồi huynh còn ước hẹn cùng di du ngoạn với ta, giờ lại đến hẹn y là có ý gì?”

Lê Tinh Nhược cũng tỏ vẻ phẫn hận: “Đúng thế, sao huynh lại có thể bội tình bạc nghĩa với công tử của chúng ta như vậy chứ?”

Hoắc Phi Hàn cứng người tại chỗ, đồng tử run run. Xung quanh người đứng lại vây xem đông đúc, sôi nổi chỉ chỉ chỏ chỏ…

Những ký ức này Liễu Chẩm Thanh không giấu giếm gì nói hết cho Hoắc Phong Liệt nghe.

Hoắc Phong Liệt vẻ mặt cạn lời nói: “Các huynh lại trêu đại ca.”

Liễu Chẩm Thanh càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng cười run cả người, “Trêu người như đại ca đệ mới vui, đệ không nhìn thấy chứ vẻ mặt của ca đệ lúc đó có thể khiến ta cùng đại tẩu của đệ cười ba ngày ba đêm luôn, hoàn toàn đáng giá.”

Hoắc Phong Liệt bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt cũng lộ vẻ thoải mái, “Vậy liên quan gì tới Tống Tinh Mạc…”

“Bởi vì người mà ca của đệ tiếp cận chính là Tống Tinh Mạc, y còn tin là thật, nhưng phản ứng của y còn thú vị hơn.”

“Thế nào?”

“Hắn ngược lại còn vênh váo tự đắc nói: Chọn người tốt hơn có gì sai?” Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Vì thế chúng ta cứ như vậy quen nhau.”

Tuổi tương đồng, ý hợp tâm đầu, đương nhiên là quậy phá cùng nhau.

Hoắc Phong Liệt bất đắc dĩ nghĩ, có lẽ ngoài đại ca của hắn ra không có ai là người bình thường hết, có thể quậy với nhau tới vậy cũng là bình thường.

Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh như nghĩ tới cái gì, cười nói: “Này, nếu đi gặp Tống Tinh Mạc thì đưa thuốc mỡ trên tay đệ cho y làm quà đi, nhất định hắn sẽ thích đấy.”

Hoắc Phong Liệt mặt lộ vẻ khó hiểu, “Hắn thường bị thương?”

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu, cười tủm tỉm nói: “Không phải ta đã nói sao? Hắn nam nữ không kỵ, có những lúc hẹn hò với nam tử đương nhiên sẽ cần chuẩn bị thuốc mỡ loại tốt, ta đã hỏi sư phụ rồi, thuốc mỡ này chắc chắn thích hợp.”

Hoắc Phong Liệt mất vài giây nghĩ rồi khi Liễu Chẩm Thanh cười như không cười hắn như bị sét đánh, xúc cảm trơn trượt do thuốc mỡ trên tay nháy mắt trở nên nóng bỏng tay.

Thanh ca nói chính là… là…

Sao huynh ấy lại hỏi thần y tiền bối chuyện này chứ!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nhị Cẩu đáng thương, chó ngốc cần được huấn luyện. Ha ha ha.

Bình luận về bài viết này

Blog tại WordPress.com.

Up ↑

Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia